DÁNG CAO NGUYÊN

Con đường thẳng tắp chập chùng với những triền dốc thoai thoải, vượt qua vài ngọn đồi cao thấp đan xen, từ phía hướng nam để vào đến thành phố Pleiku. Thành phố vừa thấp vừa cao, chợt lên chợt xuống, buông mình thơ mộng giữa núi đồi cao nguyên 750m – 900m so với mặt biển. Chẳng biết ai đặt tên “Phố Núi” cho thành phố mộng mơ này. Có lẽ, từ Phố Núi lần đầu tiên xuất hiện là vào năm 1970 với bài thơ “Còn chút gì để nhớ” của thi sĩ Vũ Hữu Định. Số phận của bài thơ và ngay cả từ Phố Núi chắc là đã ở một hướng rẽ khác nếu như không có tài năng của nhạc sĩ Phạm Duy. Ông đã phổ nhạc bài thơ và chuyển thành bản tình ca cùng tên. Từ đó, như một đóa hoa Pơ lăng lẳng lơ chơi vơi giữa nền rừng núi cao nguyên, Pleiku bỗng trở nên lãng mạn lạ thường. Phạm Duy đã khéo chọn nhịp ¾ và điệu boston cho ca khúc. Những phách nhẹ, cao và thấp đan xen nhau, được buông thả đều đặn vào dòng giai điệu giống y như cảnh đồi núi chập chùng lên xuống của Phố Núi này. Tôi đến Pleiku vào những ngày Hạ chí 201...