Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2020

SÀI GÒN, NGÀY VÀO MƯA

Sài Gòn đang bước vào những ngày mưa. Tiếng mưa đêm luôn là một thứ âm thanh huyền diệu, đem vào lòng người những cảm xúc xa xôi. Đêm nay, hạt mưa vẫn long lanh như cả ngàn năm trước, lấp lánh giữa đêm như ánh sao băng, làm ướt đẫm bờ vai. Trưa nay, trời đổ nắng gắt. Một mình, chạy xe lang thang đây đó để thưởng thức những ngày hè êm ả giữa mùa covid. Vào lúc mệt nhoài vì cái nắng ban trưa, một cơn mưa tầm tả bỗng kéo về, giăng kín đất trời. Mưa lả lơi theo chiều gió, mưa cuốn theo đường mây, mưa tả tơi. Vượt qua vài phố nước bì bõm, băng ngang một con đường, tôi tìm đến một quán café nhỏ, nằm sâu trong hẻm vắng, để nhìn ngắm bong bóng nước hợp rồi vỡ tan giữa những hạt mưa rơi. Trên chuyến xe quay về ngày tháng, chốn quê nhà của tôi không còn xa lắm. Thế nhưng, khi nhìn những hạt mưa rơi đều, người ta hay nghĩ ngợi miên man. Tương lai là điều khó đoán hay còn nhiều lắm gian nan, giống như tựa đề của một ca khúc nổi tiếng từ hơn 60 năm trước “Que sera, sera?” (Biết ra sao ngày sau?). T...