Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2019

HONG KONG VÀ TIMOR LESTE

Nếu Trung Quốc là quốc gia đông dân nhất thế giới với 1,4 tỷ con người thì Indonesia, 260 triệu dân, đứng hàng thứ 4. Tỷ lệ về mặt dân số của Timor Leste (Đông Timor) so với Indonesia và của Hong Kong so với Trung Quốc là cùng cở nhau, khoảng chừng 1/200, giống như con châu chấu được đặt kề bên chiếc xe tăng thật to. Thế nhưng, họ (người Timor Leste và Hong Kong) vẫn hiên ngang, không biết cúi đầu, và đã để lại những giá trị tuyệt vời. Timor Leste và Hong Kong tuy cách xa nhau về mặt địa lý, khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ,… nhưng lịch sử đã để lại cho hai miền đất này những số phận tương đối giống nhau. Từ thế kỷ XIX, người Hà Lan đã áp đặt quyền cai trị lên toàn bộ lãnh thổ Indonesia chỉ trừ một nửa của một hòn đảo nhỏ, có tên Timor, nằm lọt thỏm giữa hệ thống quần đảo rộng lớn nhất thế giới này. Bởi vì, từ trước đó, vào thế kỷ XVII, người Bồ Đào Nha đã đến nơi đây nhưng với lực lượng ít và không đủ mạnh, họ chỉ hiện diện ở phần phía đông của đảo Timor, mà diện tích chừng bằng tỉnh ...

NHÂN CÁCH NHỮNG CON NGƯỜI

Những cơn mưa nối tiếp nhau đưa Sài Gòn vào thu. Đêm nay, trời trở gió và mưa từng cơn nặng hạt kéo về khiến cho hoa lá tả tơi. Có bao giờ những chiếc lá mùa thu rơi rụng vào giữa đêm giông bão để chỉ còn lại duy nhất một chiếc lá cuối cùng? Behrman, nhân vật trong một truyện ngắn của O. Henry, nhà văn người Mỹ, là một họa sĩ già cộc cằn, bất tài, cả đời chỉ chuyên ngồi làm mẫu mà lại mơ mộng thực hiện một bức tranh kiệt tác để lại cho đời. Vào cuối mùa thu những năm 1890, ở làng Greenwich, thành phố New York, trời mưa như trút nước. Cô họa sĩ Johnsy bệnh viêm phổi nặng, đờ đẫn nhìn ra ngoài song cửa sổ, đếm ngược số chiếc lá còn sót lại trên cành, bám vào bức tường phía sau, “6, 5, 4, 3,…” và tin chắc rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc khi cây không còn một chiếc lá nào. May thay, còn có lão già Behrman. Vào một đêm mưa xối xả và cũng là đêm định mệnh, Behrman đã loay hoay trèo lên bức tường phía sau đó, cố hoàn thiện kiệt tác duy nhất của đời mình. Đó là “chiếc lá cuối cùng”. Cơn mưa đ...