LẠI ĐẾN MỘT ĐÊM MƯA

Đêm nay, mưa lại về. Giữa màn đêm mưa bụi, những hạt nước nhỏ bé từ trời cao lặng lẽ rơi xuống, êm đềm, mong manh như sợi tơ trời, nhẹ nhàng bay như bụi phấn phủ trắng một vầng tóc rối. Mưa dịu êm, tí tách hạt nhỏ. Những hạt mưa đêm nay trông giống như giọt lệ năm xưa còn đọng lại nơi khóe mắt, tuôn dài trên đôi má từ lúc nào chẳng hay. Giữa cái trống vắng của đêm, cơn mưa đưa ngày tháng trở về một thuở xa xăm, nơi có ngày nắng vàng, có những đêm mưa buồn, đã lặng lẽ cuốn theo nhau trên dòng thời gian trôi mau.

Đêm nay, đêm nhớ về. Một ánh mắt xa xăm, một mím môi cười, một dòng chữ viết vội bỗng hiện về một thoáng quanh đây dường như chỉ vừa mới chớm. Cả một thời mộng mị bồng bềnh trôi êm ả trong đêm, nhẹ nhàng như chiếc thuyền nan đong đưa trên dòng thời gian vô định. Nhớ về những năm tháng trung học, ngồi bên chiếc đàn guitar tập tành soạn ca khúc, rồi bôi bôi xóa xóa trên dòng kẻ nhạc, luyến luyến láy láy những âm thanh. Những nốt nhạc bay bổng từ năm xưa ấy không tạo được một nghề, cần học những gì để chuẩn bị cho cuộc sống.

Đêm nay, mưa rả rích. Bỗng từ nơi sâu thẳm tận đáy lòng, một tiếng hát trong những năm tháng xa xôi tự dưng vang vọng lại, vút cao miên man đến mây ngàn. Tiếng hát cứ ngầm vang trong đêm vắng, giữa muôn ngàn hạt mưa rơi, như bản tình ca một kiếp lãng du từ thuở nào. Hoa vẫn tỏa hương xưa, rượu vẫn nồng, đêm vẫn còn say.

Đêm nay, đêm khắc khoải. Trong cơn mưa, người ta cần chút làn gió vu vơ. Giữa đêm tối bao la, người ta tìm chút ánh sáng, cũng giống như người họa sĩ cố tìm đường nét thánh thiện từ trong một bức tranh u ám. Đêm nay, giữa nền trời đêm đen thẳm, người ta lại mơ đến một chút ánh trăng. Bên ngoài đám mây đen giữa bầu trời cao vút mênh mông là muôn ngàn vì sao đang rực sáng, lung linh mọi sắc màu. Bóng tối và ánh sáng chỉ cách nhau một bức màn mây ảm đạm.

Đêm nay, mưa lặng lẽ. Mưa Sài Gòn không còn là những cơn mưa trút nước chợt đến chợt đi từ thuở nào mà Nguyên Sa đã làm nên mấy vần thơ tuyệt tác. Mưa đã đổi thay. Mưa lặng lẽ như đợi chờ, mưa đỏng đảnh như hờn ghen, mưa rỉ rả như nức nở cho mối duyên đầu. Cũng có khi mưa trở nên cuồng nộ như giận dữ vì Sài Gòn đã khác những năm xưa. Sài Gòn giờ đây không còn là Sài Gòn xưa. Sài Gòn đã có muôn vạn khuôn mặt con người. Một Sài Gòn đa nhân cách.

Kiếp con người, một kiếp vô thường, chỉ là cơn mưa. Đến rồi đi.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN