NẮNG THÁNG TƯ
Tháng tư Sài Gòn hẵn là một khoảng lặng được thả trôi trên dòng ngày tháng. Nắng oi ả không biết từ nơi đâu đổ xuống, cũng chẳng kịp biết được nắng sẽ về đến nơi nào. Nắng đìu hiu thổi qua lối ngõ, nắng vươn dài đổ bóng những hàng cây. Nhịp sống hối hả thoáng chốc bỗng chùng xuống, có khi làm gợi nhớ lại những tháng ngày nắng chói chang:
Chị ấy năm nay còn gánh thóc?
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang. (Hàn Mặc Tử)
Người ta cảm thấy mệt mỏi vì những đợt nóng bỏng và mong chờ ngày tháng qua nhanh.
Vào dịp tháng tư, học trò cảm thấy lo âu vì những đề thi khó đoán cuối năm, mong sao một mùa thi thấp thỏm qua mau rồi lại háo hức vì những ngày hè thênh thang rong ruổi sắp đến. Mọi người dường như đang mong đợi những ngày mưa. Thế đấy, tháng tư chỉ còn là sự đợi chờ. Tháng tư giống như một dấu lặng được buông lững trên dòng kẻ nhạc để chờ một giai điệu mới. Tháng tư mênh mang hy vọng vào những điều diệu kỳ chưa kịp đến.
Tháng tư Sài Gòn, trời nóng bỏng nhưng nắng Sài Gòn không gắt lửa. Một ly nước bên đường, một làn gió nhẹ thoảng qua hay một duyên cớ nào đó cũng đủ để làm cả bầu trời trở nên mát dịu:
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bời vì em mặc áo lụa Hà Đông. (Nguyên Sa)
Trong cơn say nắng, có khi ánh nắng chói chang lại trở thành nỗi niềm mộng mơ:
Nắng có hồng bằng đôi môi em?
Mưa có buồn bằng đôi mắt em? (Trịnh Công Sơn)
Thật vậy, trời rực nắng như lửa đổ từ trên cao trút xuống, như than hồng từ dưới đất chui lên, như gió Lào từ dãy Trường Sơn hừng hực kéo tới của mùa nắng xứ Huế thì ánh nắng rực cháy lại bỗng trở nên tiếng mời gọi yêu thương, dịu êm và ngọt ngào, dưới bàn tay Hàn Mặc Tử:
Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên!
Ngoài kia, nắng đợi. Giữa tiết trời tháng tư rực cháy, đôi chân vẫn còn phải nhịp đều trên con đường thiên lý để chờ đợi, để hy vọng vào ngày mai tươi đẹp hơn.
Hay quá ạ!
Trả lờiXóa