BỨC TRANH CỦA TÔI
Nghề nghiệp đã cho tôi một khoảng thời gian thư thả để có thể dạo chơi mọi nơi. Trong những ngày hè, tôi như được bước ra khỏi cái gò bó từ khuôn mẫu đạo đức nơi các trường học hoặc thoát được ra bên ngoài cái dáng trịch thượng của một gã trí thức đang ra vẻ khả kính. Thế nên, tôi có đủ thời gian để tìm đến với những cuộc đời bình dị, vẫn đang vất vả lo toan. Từ trong những nơi đó, tôi có thể học hỏi và chiêm nghiệm cuộc sống, vốn nhiều khắc khoải, đầy ấp niềm vui và nỗi buồn bên nhau.
Trong khi đó, những người bạn đồng nghiệp của tôi, những người làm “quản lý”, đang tạo dáng đạo mạo, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng máy lạnh để làm việc. Không biết họ đang căng thẳng tính toán những điều gì mà sao chuyện thế sự, chuyện trường lớp, vẫn chưa đến hồi khởi sắc. Giá như giữa tôi và họ được hoán đổi vị trí cho nhau thì, có lẽ, mọi người, mọi thứ, đã trở nên tốt đẹp hơn biết bao nhiêu! Thật vậy, có những chuyện tưởng như không thể tin được nhưng đã tạo ra điều kỳ diệu như chuyện của một “gã hề” Ukraine tự dưng trở thành tổng thống và đã làm thay đổi hoàn toàn một đất nước, tựa như một giấc mơ.
Giữa trưa trời nắng gắt, tôi lang thang vô định khắp đường phố trên chiếc xe gắn máy, trông giống như một gã hành khất đang loanh quanh đi tìm mùa thu. Tôi muốn đến những nơi đã lâu rồi không đến. Tôi muốn thăm người bạn đã lâu rồi vẫn chưa ghé qua. Sợ rằng ngày sau không có dịp nào khác để còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa.
Tôi tìm đến quán cafê như một thói quen. Quán cafê, giờ đây, không còn là nơi để thưởng thức vị đắng mà, đơn giản, chỉ là khoảng không gian được mượn để tán gẫu, bàn chuyện làm ăn hoặc chỉ để nghỉ ngơi. Trước mặt tôi, một bàn năm người, ồn ào như đang vỡ nợ, khoe khoang những thủ đoạn ngoài đời. Phía sau, chỉ là một gã đàn ông cùng chiếc điện thoại trên tay mà những mẩu chuyện lương lẹo được phơi bày lồ lộ ra khắp quán cùng những từ khó được viết ra trên giấy…
Nhìn họ, tôi rùng mình khi nhận ra bóng dáng của mình trong đó, đang phảng phất bên họ, tương tự như họ. Từ vài chục năm trước cho đến tận bây giờ sao vẫn cứ ồn ào và thô thiển, vẫn mải khoe khoang và tự mãn?
Tôi thường ví cuộc đời là một bức tranh. Ban đầu chỉ là một tờ giấy trắng tinh khôi. Mỗi ngày, tôi tô thêm vào đó một sắc màu, vẽ lên đó một nét vẽ. Cứ luôn tin rằng đó là những đường nét tuyệt vời nhất có thể, đẹp hơn mọi bức tranh khác. Bức tranh của tôi, cuối cùng, phải là một kiệt tác.
Thế mà, giờ đây, khi nhìn lại, chợt nhận ra đã có quá nhiều nét bút thô thiển, xấu xí cùng những gam màu ảm đạm, vô cảm hiện lên bên trong bức tranh. Đôi khi, tôi muốn vẽ lại bức tranh từ đầu hoặc, đơn giản, xóa bỏ đi một số đường nét không được như ý. Thế nhưng, làm sao có thể? Bức tranh của tôi là Nghiệp đã được tạo ra. Ai có thể buông bỏ được Nghiệp của mình?
Giờ đây, chỉ còn một vài đường nét nữa được thêm vào thì bức tranh hoàn tất. Mong sao những nét bút cuối cùng, như quãng thời gian còn lại của tôi, được vẽ bởi một bàn tay thánh thiện với tấm lòng bao dung.
Trong khi đó, những người bạn đồng nghiệp của tôi, những người làm “quản lý”, đang tạo dáng đạo mạo, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng máy lạnh để làm việc. Không biết họ đang căng thẳng tính toán những điều gì mà sao chuyện thế sự, chuyện trường lớp, vẫn chưa đến hồi khởi sắc. Giá như giữa tôi và họ được hoán đổi vị trí cho nhau thì, có lẽ, mọi người, mọi thứ, đã trở nên tốt đẹp hơn biết bao nhiêu! Thật vậy, có những chuyện tưởng như không thể tin được nhưng đã tạo ra điều kỳ diệu như chuyện của một “gã hề” Ukraine tự dưng trở thành tổng thống và đã làm thay đổi hoàn toàn một đất nước, tựa như một giấc mơ.
Giữa trưa trời nắng gắt, tôi lang thang vô định khắp đường phố trên chiếc xe gắn máy, trông giống như một gã hành khất đang loanh quanh đi tìm mùa thu. Tôi muốn đến những nơi đã lâu rồi không đến. Tôi muốn thăm người bạn đã lâu rồi vẫn chưa ghé qua. Sợ rằng ngày sau không có dịp nào khác để còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa.
Tôi tìm đến quán cafê như một thói quen. Quán cafê, giờ đây, không còn là nơi để thưởng thức vị đắng mà, đơn giản, chỉ là khoảng không gian được mượn để tán gẫu, bàn chuyện làm ăn hoặc chỉ để nghỉ ngơi. Trước mặt tôi, một bàn năm người, ồn ào như đang vỡ nợ, khoe khoang những thủ đoạn ngoài đời. Phía sau, chỉ là một gã đàn ông cùng chiếc điện thoại trên tay mà những mẩu chuyện lương lẹo được phơi bày lồ lộ ra khắp quán cùng những từ khó được viết ra trên giấy…
Nhìn họ, tôi rùng mình khi nhận ra bóng dáng của mình trong đó, đang phảng phất bên họ, tương tự như họ. Từ vài chục năm trước cho đến tận bây giờ sao vẫn cứ ồn ào và thô thiển, vẫn mải khoe khoang và tự mãn?
Tôi thường ví cuộc đời là một bức tranh. Ban đầu chỉ là một tờ giấy trắng tinh khôi. Mỗi ngày, tôi tô thêm vào đó một sắc màu, vẽ lên đó một nét vẽ. Cứ luôn tin rằng đó là những đường nét tuyệt vời nhất có thể, đẹp hơn mọi bức tranh khác. Bức tranh của tôi, cuối cùng, phải là một kiệt tác.
Thế mà, giờ đây, khi nhìn lại, chợt nhận ra đã có quá nhiều nét bút thô thiển, xấu xí cùng những gam màu ảm đạm, vô cảm hiện lên bên trong bức tranh. Đôi khi, tôi muốn vẽ lại bức tranh từ đầu hoặc, đơn giản, xóa bỏ đi một số đường nét không được như ý. Thế nhưng, làm sao có thể? Bức tranh của tôi là Nghiệp đã được tạo ra. Ai có thể buông bỏ được Nghiệp của mình?
Giờ đây, chỉ còn một vài đường nét nữa được thêm vào thì bức tranh hoàn tất. Mong sao những nét bút cuối cùng, như quãng thời gian còn lại của tôi, được vẽ bởi một bàn tay thánh thiện với tấm lòng bao dung.
Nhận xét
Đăng nhận xét