Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

UKRAINE – CUỘC CHIẾN MANG KHUÔN MẶT CON NGƯỜI

Hình ảnh
Mặc dù tôi đã nghe bài hát “Lòng Mẹ”, một ca khúc Ukraine, hàng trăm lần trước đây, mặc dù đoạn video clip chỉ kéo dài vỏn vẹn một phút, mặc dù hình ảnh rất mờ, … thế nhưng khi xem anh lính Ukraine kéo đàn violin giữa chiến hào trong một đêm tăm tối, với phần phối âm từ một chiếc guitar nào đó, khiến lòng tôi không khỏi xúc động. Người lính nằm bên chiến hào, cây súng kề bên, co ro, trong dáng bé bỏng. Tiếng đàn vút lên cao như tiếng lòng nức nở, vòi vĩnh một vòng tay thân thương từ người mẹ đang ở một phương trời rất xa.                                         Anh lính Ukraine kéo đàn violin bên chiến hào :  https://www.youtube.com/shorts/84n7PILvpbc Có người nói rằng, với tiếng đàn ấy, anh lính đang chơi violin trông khá giống với một nghệ sĩ. Tôi bảo rằng: “Không! Dứt khoát không! Hoàn toàn không đúng!”. Bởi vì, anh ta đích thực là một nghệ sĩ tài hoa, một tay ...

HOÀI NIỆM VỀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT

Một lối đi nhỏ nằm dọc bên khu A dẫn từ phòng làm việc đến lớp học đã trở nên thân thiết sau nhiều năm qua lại. Đoạn đường thẳng tắp, không dài nhưng đủ để lưu lại những kỷ niệm khó phai với lớp lớp ngày tháng đan xen giống như những vòng đời được chồng lên nhau. Cây hoa sữa, cái miếu “trơ gan cùng tuế nguyệt” trông như hòn vọng phu hóa đá đứng đợi không biết tự bao giờ. Bên cạnh đó là những băng ghế đá học trò, chỉ được mang đến sau này, khiến cho lối đi thêm phần tươi mới.   Như một cánh hoa pensée đã phai màu được ép cẩn thận trong trang thơ quyển vở học trò, những khuôn mặt thân thương từ những năm xưa vẫn còn đó, quanh quẩn nơi này, ngang qua lối nhỏ hoặc bất cứ nơi nào. Trước mắt tôi, trong tầm nhìn của tôi, luôn luôn là bóng dáng xuân thì, mãi mãi tuổi 20. Thời gian dường như dừng lại cho dù ngày tháng đã phôi pha khiến cho tôi phải tự hỏi lòng mình: “Tuổi tôi là mấy?”. Nhớ đến mấy câu thơ của Quang Dũng: Em mãi là hai mươi tuổi Ta mãi là mùa xuân xưa. Hãy nhìn ngắm cỏ lá đa...

BỨC TRANH CỦA TÔI

Nghề nghiệp đã cho tôi một khoảng thời gian thư thả để có thể dạo chơi mọi nơi. Trong những ngày hè, tôi như được bước ra khỏi cái gò bó từ khuôn mẫu đạo đức nơi các trường học hoặc thoát được ra bên ngoài cái dáng trịch thượng của một gã trí thức đang ra vẻ khả kính. Thế nên, tôi có đủ thời gian để tìm đến với những cuộc đời bình dị, vẫn đang vất vả lo toan. Từ trong những nơi đó, tôi có thể học hỏi và chiêm nghiệm cuộc sống, vốn nhiều khắc khoải, đầy ấp niềm vui và nỗi buồn bên nhau.   Trong khi đó, những người bạn đồng nghiệp của tôi, những người làm “quản lý”, đang tạo dáng đạo mạo, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng máy lạnh để làm việc. Không biết họ đang căng thẳng tính toán những điều gì mà sao chuyện thế sự, chuyện trường lớp, vẫn chưa đến hồi khởi sắc. Giá như giữa tôi và họ được hoán đổi vị trí cho nhau thì, có lẽ, mọi người, mọi thứ, đã trở nên tốt đẹp hơn biết bao nhiêu! Thật vậy, có những chuyện tưởng như không thể tin được nhưng đã tạo ra điều kỳ diệu như chuyện của một “...

CHIỀU MƯA

Năm nay, mùa mưa đến sớm. Vài đợt mưa đầu mùa nối tiếp nhau, chen vào giữa những ngày nắng, đã tưới mát những đêm hè oi ả. Bầu trời mang màu xám của mây, thật gần như ngang tầm tay với, man mác nỗi buồn nhân thế. Những hạt mưa có khi nặng trĩu, có khi nhẹ tênh. Cũng có khi chúng trở nên thật mong manh, trông giống như những sợi tơ trời, buông thả từ phía mây cao. Khoảnh khắc ngắn ngủi của hạt mưa rơi xuống cũng dài như cả một đời người. Lả lơi chốc lát giữa khoảng trời không rồi, cuối cùng, mọi thứ đều quay về lại với đất. Sau cơn mưa, nước và đất quyện lấy vào nhau và, từ đó, tỏa lên một mùi hương mới, thơm tho. Tôi đi trong chiều mưa tầm tả. Đường phố hóa thành dòng sông, nước tuôn dài, chảy xiết. Tìm vội một quán café nhỏ bên đường, mái hiên xiêu vẹo không đủ che chắn hết những giọt nước đang rơi. Bên ly café nóng, tôi nhìn ngắm những hạt mưa. Mưa trút nước, mưa tạo nên một bức màn vô hình giăng kín khiến cho tầm nhìn không thể quá xa. Cứ ngỡ mình là “người trong mưa” giống như nhân...

UKRAINE NGÀY 24/2/2022

Ngày 24/2/2022 đã bước vào lịch sử con người theo một cách khác biệt. Ngày mà một bạo chúa đầy hoang tưởng bỗng lộ mặt, gieo rắc kinh hoàng lên một đất nước thanh bình. Còn quá sớm để đặt tên cho ngày 24/2/2022. Có thể đó là ngày mở đầu cho một cuộc chiến vô cùng tang thương đến mức chưa từng xảy ra trong lịch sử hoặc đó cũng có thể là ngày khởi đầu cho sự cáo chung một đế chế vĩ đại nhất mọi thời đại. Trên đống tro tàn của các cuộc chiến năm xưa, từ giữa thế kỷ XX, một nửa thế giới đang dần xây dựng các tiêu chuẩn của cuộc sống văn minh. Ngày nay, Luxembourg hay Andorra bé xíu có cảm thấy lo sợ khi ở ngay bên cạnh nước Pháp to lớn? Thế nhưng, đứng ngay bên cạnh một tên bạo chúa thì người ta cần phải chứng tỏ mình là người quân tử hay chỉ là kẻ phàm phu nịnh bợ. Không muốn nhắc đến những kiếp đời vong nô nhưng người quân tử thì nơi đâu cũng có, thời nào cũng có. Ngày 17/2/1979 cũng đã đi vào lịch sử theo cái cách như thế. Chỉ sau vài chục ngày xâm lược, đoàn quân hung hãn từ một đất nư...

MÙI HƯƠNG TRẦM

Mỗi khi trời trở lạnh, người ta thường nhớ về một ngày dịu nắng. Mấy ngày đầu xuân đã trôi qua mau, trả lại cho nơi đây nỗi lo toan thường ngày. Sài Gòn đa dạng, muôn mặt con người. Bóng tối và ánh sáng đan quyện vào nhau tạo nên một sắc màu tương phản, giống như sự hóa thân của thần Shiva, biến hóa hình tướng vào trong mọi cảnh giới. Ngay bên dưới ánh đèn rực sáng tô điểm cho thành phố khi đêm về là những khoảng vắng buồn tênh, những góc tối thầm lặng trong mỗi con người. Vào mùa hoa mai nở, sắc vàng vương đến mọi nơi. Thương thay những đóa hoa tươi thắm. Chúng buộc phải khoe sắc vào đúng lúc xuân sang, mang danh lộc đến cho người đời. Thật khó để định giá một nhánh mai. Có khi, chỉ vì một khuyết tật nào đó mà giá lên vài tỷ. Trong khi đó, một nhánh mai khác, rực rỡ vô vàn, lại có thể bị vùi dưới mương sâu ngay vào đêm giáp tết. Mỗi cành mai, một số phận. Sao kiếp hoa mai lại giống như kiếp con người đến vậy? Trong phút giây thiêng liêng chờ đón giao thừa, từ nén nhang được thắp lên, ...