NHỮNG NGÀY BÃO GIÔNG



Em hỏi anh
Bao giờ qua giông tố?
Lối em về
Đất lại trổ hoa thơm?

Đất nước mình sao lại lắm đau thương?
Biển cạn dòng và đất hóa đại dương
Con nước lũ cuốn trôi nỗi yêu đương

Thôi, về đi! Còn ai đợi, có ai chờ
Viễn khách chơi vơi trong thác đổ mưa rền
Quê hương mình bỗng chốc hóa tang thương

Em muốn tin
Ngày mai thôi giông bão
Để chiều tơ rung giấc mộng duyên đầu
Ngày nên thơ trong gió thoảng mộng mơ

Có hoa vàng
Nở trên bước em qua...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN