VẦNG TRĂNG KHUYẾT



Vầng trăng khuyết bóng lại treo mình trên nền trời đen thẳm. Trăng hạ huyền mờ nhạt vừa chầm chậm nhô lên cao một cách lạc lõng trong buổi đêm muộn này trông giống cái dáng dấp của một gã hành khất co ro nơi xó xỉnh vào cuối phiên chợ chiều. Trăng bơ vơ, nằm vắt vẻo chơi vơi nơi chốn mông quạnh trời không.

Ánh trăng mờ tỏ, bi thương ẩn mình trong mưa đêm nhè nhẹ. Ánh trăng không còn đủ uy lực như ngày nào, không thể bay xa, bị vướng lại bởi những tàng mây. Chỉ có ngọn đèn đường đầu ngõ phá tan cái bóng tối tĩnh lặng giữa đêm khuya như đang cố thách thức đêm đen, soi rọi những hạt nhỏ lất phất rơi xuống. Đêm nay, người ta tiếc nuối một ánh trăng cũng như đời người vẫn còn mòn mỏi vì một nguyện ước nhiệm màu.

Đã có biết bao mùa mưa đã trôi qua cuộc đời tôi. Mỗi mùa mưa đều để lại nỗi niềm xao xuyến, có khi tuyệt đẹp tựa như những vần thơ tình lả lướt và cũng có khi buồn tê tái như một thoáng u mê. Mùa mưa năm nay là những cơn mưa tầm tả không biết đến thời gian tạo nên những tháng ngày ảm đạm. Những hạt mưa trong mùa bão tố này là những giọt lệ buồn nhỏ xuống mảnh đất đã chịu nhiều kiếp gian nan.

Hãy lắng nghe tiếng nức nở từ phía thinh không, hãy nhìn vẻ sầu thẳm từ chốn hư không và hãy lắng nghe tiếng vọng từ chính trái tim mình để đồng cảm và chia sẻ đau thương trên quê hương trong những ngày giông tố.

Mùa bão tố sẽ trôi qua và những tia nắng mới sẽ đến liệu có đủ để mang đến bình an?

Đôi khi, từ trong tuyệt vọng, người ta sẽ tìm lại được cái khởi đầu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN