ĐẤT NƯỚC TÔI
Thỉnh thoảng, tôi thường đi bộ lang thang qua những đường phố trung tâm Sài Gòn để có thể được thư giãn và nhìn ngắm mọi thứ. Nghề nghiệp đã cho tôi chút ít tự do để trốn khỏi phòng làm việc gò bó với những bài giảng giáo điều và bước ra đời thường muôn mặt để tìm tòi cuộc sống chung quanh như người họa sĩ đi tìm đường bút thánh thiện từ trong một khuôn hình u tối.
Đi trên đường ĐỒNG KHỞI, người ta có cảm giác thời gian dừng lại. Cảnh trí nơi đây, các tòa nhà, vỉa hè, hàng cây,… dường như không thay đổi qua bao năm tháng. Người ta có thể dễ dàng nhận ra con đường này ngay từ khi nó còn mang tên CATINAT thời Pháp thuộc qua những bức ảnh xưa.
Tôi đã từng qua lại con đường này cả ngàn lần. Từ trong ký ức xa xôi, đường TỰ DO vừa bóng bẩy vừa hào nhoáng với những cuộc chơi lãng tử về đêm vượt tầm nhận thức của một đứa trẻ. Đến nay, nó vẫn vậy, chỉ có lòng người trên phố này đã đổi thay.
Cảm thấy sự bình an hiện lên từng khuôn mặt con người đi dạo trên phố này trong các tấm ảnh xưa. Hai mươi năm trước, người ta trở nên lo âu. Bây giờ, người ta lại tất bật vì cuộc mưu sinh. Chỉ có người lữ khách mới có dịp thong thả lang thang trên phố.
Đất nước tôi cũng giống như con đường Đồng Khởi này. Cả trăm năm vẫn chưa lớn như thời gian đang trôi rất chậm mà một số bài viết về xã hội vài chục năm về trước vẫn có thể sử dụng lại được nếu chỉ thay đổi ngày tháng. Nhớ hai câu thơ của Tản Đà (1889 – 1939):
Dân hai lăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Đất nước tôi sẽ đi đâu, về đâu?


Nhận xét
Đăng nhận xét