ĐÊM MƯA THÁNG SÁU


Cứ ngỡ cuộc đời mình là chiếc thuyền nan mãi bồng bềnh trôi trên dòng thời gian vô định.

Có những lúc nhìn ngắm những hạt mưa đêm nhè nhẹ bay, cứ ngỡ thời gian đang trôi qua rất chậm như cố níu kéo lại một thời dĩ vãng xa. Những hạt nhỏ lất phất trong đêm lại có thể khiến lòng người như đang đong đưa trên dòng ngày tháng xưa, tưởng chừng đã chìm vào cõi thinh không.

Có khi nhìn thấy cả một trời thơ ấu trong đêm mưa bụi nhỏ. Ký ức trở về tận khi còn bé bỏng, những lần mong đợi Ba đi làm về để reo vui mà giờ đây chỉ còn lại là hư vô.

Có những người bạn thân đã đến và đã đi qua cuộc đời, mất hút tự lúc nào không hay. Không thể tin được có ngày gặp nhau lần nữa trong quãng đời còn lại và chỉ mong Trời đem đến bình an. Bạn tôi ơi, giờ bạn có lạnh lắm hay không?

Đã có những lúc từng ngồi bên khung cửa sổ để ngắm một hình bóng đi về trong chiều mưa, như theo ý của bài nhạc Diễm Xưa, mà lại ngại ngần khi mưa làm ướt áo người đi, mong sao bờ vai ấy đừng nghiêng nghiêng để làm đổ mất bấy nhiêu tình.

Bao nhiêu yêu thương và hờn dỗi đã thay nhau đan xen trên chuyến xe đi về và để giờ này cảm thấy những buồn vui đã qua chỉ là những áng mây nhỏ nhoi chợt vụt qua trong kiếp vô thường.

Có khi là những hạt mưa bụi tỉ tê và cũng có khi là cơn trút nước vội vã, mưa tháng sáu tựa như một cô gái đang độ duyên thì làm bao người ôm gối mộng vẩn vơ mỗi khi màn đêm buông xuống.

Trong đêm mưa tháng sáu, cứ ngỡ cuộc đời mình là chiếc thuyền nan mãi bồng bềnh trôi trên dòng thời gian vô định.

Diễm Xưa: http://nhac.vn/diem-xua-khanh-ly-soRP4

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN