PARIS - THỨ SÁU NGÀY 13


Paris được dựng lên từ sự lãng mạn và bởi bàn tay của lịch sử.

Đúng 15 năm trước, tôi đã có dịp đến Paris. Từ xứ nhiệt đới xa xôi đến Liège, một tỉnh lẻ châu Âu, để học rồi đến Paris dạo chơi trong vòng một tuần thì tôi cũng giống như một anh nhà quê lên chốn phồn hoa đô hội vậy.

Từ dạo bé, Paris trong tôi là một Paris của tháp Eiffel, nhà thờ Notre-Dame, bảo tàng Louvre,…mà tôi đã đọc từ trong sách vở, từ phim ảnh. Paris cũng là của Victor Hugo với “Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà” hay “Eugénie Grandet” của Balzac. Từ trong tiềm thức, Paris còn là sự xâm lăng của người Pháp mà phải sau 80 năm người Việt mới cởi được ách đô hộ. Tôi đã từng mơ một ngày nào đó sẽ đến Paris và Paris đã hiện ra như trong mộng tưởng tuyệt vời.

Paris không có đêm vì thành phố tràn đầy ánh sáng đến từng ngọn cỏ. Paris như được tạo dựng từ trong sự thăng hoa của các nghệ sĩ mà dấu ấn nghệ thuật ẩn náu trong từng vỉa hè bên đường, trong từng bức tranh vẽ trang trí cho thành phố. Paris được dựng lên từ sự lãng mạn và bởi bàn tay của lịch sử.

Paris còn được tô điểm bởi những nghệ sĩ đường phố mà có lẽ phía sau những điệu nhảy tình ca Dzigan yêu kiều của các cô gái nhập cư bên chiếc đàn guitar hay accordion cũ kỹ là những nỗi lòng sầu thẳm của những số phận phiêu diêu.

Từ các bản tin thời sự, chiến tranh, khủng bố,… đã cướp đi niềm hạnh phúc của bao người, từ thành phố này đến thành phố khác, trong một thế giới nhỏ nhoi. Hôm qua, ngày thứ sáu 13/11, Paris đã bị khủng bố.

Bạo lực vẫn luôn thể hiện quyền lực của nó lên mọi con người.

Ảnh:
Bảo tàng Louvre
Notre-Dame
Cung điện Versailles
Thầy Đặng Vũ Chính, tôi đã ở tại nhà thầy suốt một tuần tại Paris






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN