QUÊ HƯƠNG


Hôm nay, đất nước này đã bị cày nát không phải bằng bom đạn mà bằng sự kiêu ngạo chen lẫn sự hèn kém và quyền lợi nhỏ nhen.

Quê hương tôi có quả ngọt, đất lành.

Dải đất hình chữ S này được thiên nhiên ban tặng những cảnh trí vô cùng tuyệt đẹp. Hãy ngắm nhìn những bãi biển miền Trung với những đợt sóng xô bờ nhè nhẹ vỗ về lên những bãi cát vàng trong ánh Mặt Trời chói chang. Hãy đến miền Nam đầy nắng gió cùng sông nước chảy hiền hòa trên những cánh đồng tỏa ngát mùi hương lúa trong điệu lý câu hò. Và miền Tây Bắc xa xôi chập chùng núi non mà Quang Dũng (1921 – 1988) đã tả trong Tây Tiến:

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.

Những lũy tre làng xanh biếc đã ròng rã bốn nghìn năm cùng những giọt máu và nước mắt tuôn rơi tạo nên tâm hồn Việt. Dần dần, những thế hệ người Hoa đã đến và chọn mảnh đất này làm quê hương và người Việt đã nhận họ vào trong cộng đồng với tên gọi “anh Ba”. Đến thế kỷ XIX, những người gốc Ấn và người gốc phương Nam, Java, lại chọn nơi đây làm đất lành và được gọi một cách trìu mến “chú Bảy” hay “anh Bảy Chà Và”. Có những cái tên không bao giờ quên được trong lòng người Việt như Mạc Cửu, Mạc Thiên Tứ (thế kỷ XVII – XVIII) đã khai phá miền đất Tây nam bộ hay Tạ Huy (đầu thế kỷ XIX) gắn liền với quận Thủ Đức ngày nay và chú Hỏa (cuối thế kỷ XIX), người xây các bệnh viện Saigon, bệnh viện Từ Dũ…

Nếu không có những biến động lịch sử, không có ích kỷ trong lòng người, không có những “căm thù truyền kiếp” được ghi trên các bia mộ thì nơi này là một nơi tuyệt vời nhất để sống và để chết.

Hôm nay, đất nước này đã bị cày nát không phải bằng bom đạn mà bằng sự kiêu ngạo chen lẫn sự hèn kém và quyền lợi nhỏ nhen. Bốn nghìn năm dài của lịch sử bỗng dưng biến mất để trở thành cái trống rỗng như hai câu thơ của Tản Đà (1889 – 1939):

Dân hai lăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con.

Nước không còn trong và biển không còn xanh. Những khoảnh khắc lãng mạn trên bãi biển miền Trung dường như đã lùi vào dĩ vãng và những di hại của chất độc không biết còn kéo dài đến bao lâu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN