MẨU CHUYỆN BUỒN


Lướt qua những bản tin thời sự trong mấy ngày nay chỉ đem đến sự xót xa cho những thân phận nhỏ nhoi. Đau thương lại nối tiếp đau thương. Thời gian cứ đều trôi qua như hững hờ, như vô cảm với mọi biến cố đau buồn đang lởn vởn đâu đây. Những hạt mưa đêm trong tiết trời Thu Phân liệu có làm vơi đi nỗi buồn? Và những giọt nước mắt có còn không?

Sống đã không bình đẳng mà chết cũng không ngang bằng. Những xác chết uất hận chạy rong trên phố, bị dìm dưới nương dâu có đủ làm lòng người trắc ẩn? Đứa trẻ tự tử vì không có áo mới trong ngày khai trường, người mẹ tự tử vì để tiết kiệm cho con ăn học,… Không thể kể hết được những mảnh đời bất hạnh trong một xã hội ngày càng suy đồi và bất công.

Không thể tin được là ngày mai sẽ không còn cảnh thương tâm nếu đất nước vẫn được vận hành như thế này. Có những người không bao giờ ý thức được thực tại của đất nước. Họ vô cảm và tán tụng nhau bằng hào quang của quá khứ lẫn những lời hứa đến từ tương lai.

Chưa bao giờ thấy được ánh bình minh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN