KHI MÙA ĐÔNG ĐẾN
Một khi phải nói lời chia xa với những đêm mưa thì cũng là lúc những ngày cuối năm đang kéo về. Sài Gòn không vồn vã khi mùa đông tới, không rét mướt, không tiếng thở than. Vẫn là những tia nắng ấm chiếu xuống phố phường, rọi sáng những giọt lệ, còn đọng lại trên khuôn mặt con người. Sài Gòn êm ả và bình thản tiễn biệt dòng thời gian. Sài Gòn vẫn đơn sơ, mộc mạc suốt bốn mùa trong năm.
Chỉ có làn gió nhẹ khô hanh và màn đêm buông xuống sớm hơn là báo hiệu tiết trời đổi thay. Ánh nắng chói chang buổi ban trưa đã nhạt màu, đêm tối dần len lõi vào ngày tháng. “Chiều chưa đi, màn đêm rơi xuống” là một ca từ của bài hát Đêm Đông mà suốt 80 năm qua vẫn mãi làm thổn thức những trái tim cô quạnh. Mười tám năm trước, vào mùa này, một mình giữa Liège buốt giá, nhìn thành phố đã lên đèn khi chiều chưa kịp đến mà cứ muốn với tay lên thật cao, cố kéo về một chút ánh sáng để sưởi ấm đêm đông.
Chiều chưa đi, màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời…
Trời Sài Gòn vẫn bình dị như bóng dáng con người nơi đây. Nếu không xem tờ lịch thì không thể nào biết được tiết trời đã bước vào Lập Đông. Thấm thoát, một năm đã dần trôi qua, bỏ lại phía sau những tham vọng nhỏ nhen đời thường. Nơi này, chỉ còn lại một vài đợt mưa cuối mùa, lác đác rơi xuống, như cố kéo dài thêm cái ướt át từ một mùa mưa đã tàn. Giống như một ông già, trong cơn mê chiều, cứ vấn vương cái tuổi thanh xuân đã không còn nữa.
Năm tháng đang dần tàn phai khi mùa đông tới, cũng giống như một kiếp người. Đến cuối đoạn đường đời, người ta tự hỏi lòng, những cuộc tình xưa, nào có phôi pha?
Xé tờ lịch cũ vơi năm tháng
Tình có phai dần theo tháng năm? (Mường Mán)
Bốn mùa trong năm giống như bốn giai đoạn cuộc đời, chỉ khác nhau một điều. Sau mùa đông là những ngày xuân nắng ấm. Mùa xuân tuyệt đẹp trở về theo dòng ngày tháng sau một vòng quay luân hồi trong tầm tay tạo hóa. Còn đời người, cuối cùng, chỉ còn lại cát bụi. Luân hồi, có chăng, chỉ là niềm tin của triết lý.
Thời gian như áng mây phù du bỗng chốc thoáng trôi đi. Đôi cánh chim giờ đây đã mỏi, đã rã rời, đang tìm về phía trời không.
Chỉ có làn gió nhẹ khô hanh và màn đêm buông xuống sớm hơn là báo hiệu tiết trời đổi thay. Ánh nắng chói chang buổi ban trưa đã nhạt màu, đêm tối dần len lõi vào ngày tháng. “Chiều chưa đi, màn đêm rơi xuống” là một ca từ của bài hát Đêm Đông mà suốt 80 năm qua vẫn mãi làm thổn thức những trái tim cô quạnh. Mười tám năm trước, vào mùa này, một mình giữa Liège buốt giá, nhìn thành phố đã lên đèn khi chiều chưa kịp đến mà cứ muốn với tay lên thật cao, cố kéo về một chút ánh sáng để sưởi ấm đêm đông.
Chiều chưa đi, màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời…
Trời Sài Gòn vẫn bình dị như bóng dáng con người nơi đây. Nếu không xem tờ lịch thì không thể nào biết được tiết trời đã bước vào Lập Đông. Thấm thoát, một năm đã dần trôi qua, bỏ lại phía sau những tham vọng nhỏ nhen đời thường. Nơi này, chỉ còn lại một vài đợt mưa cuối mùa, lác đác rơi xuống, như cố kéo dài thêm cái ướt át từ một mùa mưa đã tàn. Giống như một ông già, trong cơn mê chiều, cứ vấn vương cái tuổi thanh xuân đã không còn nữa.
Năm tháng đang dần tàn phai khi mùa đông tới, cũng giống như một kiếp người. Đến cuối đoạn đường đời, người ta tự hỏi lòng, những cuộc tình xưa, nào có phôi pha?
Xé tờ lịch cũ vơi năm tháng
Tình có phai dần theo tháng năm? (Mường Mán)
Bốn mùa trong năm giống như bốn giai đoạn cuộc đời, chỉ khác nhau một điều. Sau mùa đông là những ngày xuân nắng ấm. Mùa xuân tuyệt đẹp trở về theo dòng ngày tháng sau một vòng quay luân hồi trong tầm tay tạo hóa. Còn đời người, cuối cùng, chỉ còn lại cát bụi. Luân hồi, có chăng, chỉ là niềm tin của triết lý.
Thời gian như áng mây phù du bỗng chốc thoáng trôi đi. Đôi cánh chim giờ đây đã mỏi, đã rã rời, đang tìm về phía trời không.
Nhận xét
Đăng nhận xét