TỪ GIÃ 2019
Sài Gòn, những ngày cuối năm, tiết trời se lạnh. Những chiếc áo ấm khoác vội lên người vào lúc bình minh vừa đến dường như báo hiệu ngày tháng chỉ còn lại đầy vơi. Những đêm dài theo nhau lướt qua mau, nhọc nhằn trên vai, 2019 đang lui dần vào dĩ vãng. “Trong khi ta về lại nhớ ta đi”, từ giã một năm khiến lòng người bỗng bâng khuâng. Năm tháng qua đi, buồn vui ở lại. Giữa bóng đêm thăm thẳm những khi trời vào tối muộn, một ánh mắt, một nụ cười từ những năm xưa khiến người ta không muốn từ biệt một ai. Thời gian cứ như ngọn gió vô tình miên man thổi ngang qua, chợt đến rồi đi. Giữa cái khô hanh của tiết trời êm ả, ngày mưa tháng nắng vẫn đong đầy. Khẽ khép hờ đôi mắt, cứ ngỡ mình đang tái sinh vào chốn thần tiên, nơi mà những cuộc vui vẫn chưa tàn. Đêm còn dài, rượu vẫn nồng và bạn còn mãi bên tôi. Chợt nhớ đến mấy vần thơ Bùi Giáng: Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc Nào ngờ đâu còn ở mãi đến hôm nay. Đường đi khó nên người đi không trọn. Đồi núi gập ghềnh nên mệt nhoài c...