TRĂNG

Đêm nay, vầng trăng đến muộn, vàng võ, thả ánh tơ vàng. Trăng treo cao giữa mông lung hoang vắng, trông giống như một bức tranh tĩnh vật mênh mông được vẽ bởi bàn tay tạo hóa hoặc giống như chàng lữ khách lẻ loi, lang bạt vào chốn quạnh hiu, đi tìm một nửa hình bóng của mình.

Năm xưa, giữa chốn vô minh, trăng tháng tư bỗng từ bi diệu vợi, chào đón ngày Đức Phật đản sinh. Hai ngàn năm trước, vầng trăng rực sáng một đêm xuân và Chúa cũng đã phục sinh. Trăng cao quý là thế! Trăng huyền diệu là thế! Vậy mà có người đòi bán đi ánh trăng:

Ai mua trăng, tôi bán trăng cho!
Không bán đoàn viên ước hẹn hò...      (Hàn Mặc Tử)

Thế nhưng, từ cả ngàn năm trước, trăng vẫn lên cao, như một thiên thần đứng đợi giữa trời không, gieo vào tâm hồn con người những ý thơ bất hủ:

Hỡi cô tát nước bên đàng!
Sao cô lại múc trăng vàng đổ đi?          (Bàng Bá Lân)

Đêm nay, đêm đắm say. Ánh sáng từ nghìn xa kéo về, chen lẫn vào trong bóng tối, khiến cho đêm thanh bình, như được ôm ấp, như được che chở bởi bàn tay thánh thiện. Một làn gió thoáng ngang qua, ánh trăng bỗng lay động, nhẹ lung linh giữa ánh màn đêm, trăng đang mỉm cười nhìn ngắm thế gian.

Đêm mai, trăng già đi, chơi vơi ẩn mình, trả lại cho đời những đêm dài cô quạnh. Một đời người, một chuyến xe đi về, giữa chốn phù du. Đường về quê chắc không còn xa lắm, ánh trăng soi còn tỏ đến bao giờ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN