DÒNG THỜI GIAN

Có những lúc nhắn gởi tiếng yêu thương vào làn gió thoảng vu vơ. Những khi mơ hồ, nhớ về điệu hát năm xưa, tưởng rằng ngày tháng chưa kịp vút qua. Thời gian có trôi về nơi bất tận hay đang trôi qua rất chậm như cố níu kéo lại một thời dĩ vãng xa?

Đêm mùa hạ dần vút qua để những ngày bão tố kéo về. Chờ đợi cơn mưa giông cuồng nộ như lặng nhìn thời gian bước qua mấy nhịp cầu. Nhìn về phía xa xăm, tận nơi cuối trời, để thấy đường về quê nhà vẫn còn lắm gian nan. Nắng và mưa thay nhau đưa đẩy dòng đời.

Có khi quyện vào chốn hư vô để lắng nghe kinh nguyện cầu vọng lại trong đêm. Kiếp vô thường còn lại mấy nhân duyên? Dòng đời còn lưu lại mấy vần thơ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN