ĐÊM MƯA THÁNG TƯ
Đêm qua, trời đổ cơn mưa. Những hạt mưa không hẹn bất chợt rơi xuống vào giữa mùa nóng tháng tư giống như cuộc tình đã lỡ từ kiếp nào lại bỗng hiện về. Gió vờn theo mưa, khẽ rung cành lá, trông giống như cánh bướm bay lượn vào một đêm xuân.
Mùa gió tây nam năm nay đến sớm, thổi ngang qua Sài Gòn, làm dịu cái oi ả cho những buổi trưa hè. Năm nay, tháng tư không nóng bỏng lắm. Mây xám ùa về, giăng kín cả bầu trời, che chở cho những ngày tháng tư. Ánh nắng chói chang từ phía trên cao dường như đã lỡ hẹn với người Sài Gòn. Thời tiết quả thật khó đoán, không hẹn mà đến, đã hẹn lại không đến, đỏng đảnh như bóng dáng người yêu từ mối duyên đầu, đã phôi pha vào một thuở đã xa:
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Để lòng buồn, tôi dạo khắp quanh sân.
Ngó xuống tay điếu thuốc cháy lụi dần.
Tôi nói khẽ: Gớm! Sao mà nhớ thế! (Hồ Dzếnh)
Đêm mưa tưới mát ngày nắng, giống như vẻ rạng rỡ thoáng qua chốc lát trên gương mặt nhiều sầu đau, khiến cái tĩnh lặng của đêm tối bỗng mát dịu, đất trời ngào ngạt hương hoa từ cỏ lá. Mưa trong đêm, có khi lại trông giống những giọt nước mắt lăn dài, buồn thương cho phận người nhỏ nhoi.
Đêm mưa đến rồi lại đi để trả lại cho tháng tư những ngày nắng. Đêm mưa chỉ là một lầm lỗi của thời tiết trong tháng tư nắng đốt da người. Đêm mưa cũng giống như một phút thật lòng của một em hoc sinh lớp 11. Đêm mưa cũng là một phút chạnh lòng của một em học sinh lớp 3. Rồi mọi thứ đều trở nên bình thường trên cả dải đất này…
Dòng đời lại nối tiếp nhau những tháng ngày, nắng và mưa...
Mùa gió tây nam năm nay đến sớm, thổi ngang qua Sài Gòn, làm dịu cái oi ả cho những buổi trưa hè. Năm nay, tháng tư không nóng bỏng lắm. Mây xám ùa về, giăng kín cả bầu trời, che chở cho những ngày tháng tư. Ánh nắng chói chang từ phía trên cao dường như đã lỡ hẹn với người Sài Gòn. Thời tiết quả thật khó đoán, không hẹn mà đến, đã hẹn lại không đến, đỏng đảnh như bóng dáng người yêu từ mối duyên đầu, đã phôi pha vào một thuở đã xa:
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Để lòng buồn, tôi dạo khắp quanh sân.
Ngó xuống tay điếu thuốc cháy lụi dần.
Tôi nói khẽ: Gớm! Sao mà nhớ thế! (Hồ Dzếnh)
Đêm mưa tưới mát ngày nắng, giống như vẻ rạng rỡ thoáng qua chốc lát trên gương mặt nhiều sầu đau, khiến cái tĩnh lặng của đêm tối bỗng mát dịu, đất trời ngào ngạt hương hoa từ cỏ lá. Mưa trong đêm, có khi lại trông giống những giọt nước mắt lăn dài, buồn thương cho phận người nhỏ nhoi.
Đêm mưa đến rồi lại đi để trả lại cho tháng tư những ngày nắng. Đêm mưa chỉ là một lầm lỗi của thời tiết trong tháng tư nắng đốt da người. Đêm mưa cũng giống như một phút thật lòng của một em hoc sinh lớp 11. Đêm mưa cũng là một phút chạnh lòng của một em học sinh lớp 3. Rồi mọi thứ đều trở nên bình thường trên cả dải đất này…
Dòng đời lại nối tiếp nhau những tháng ngày, nắng và mưa...
Nhận xét
Đăng nhận xét