VIẾT CHO NHỮNG NGÀY ĐẦU NĂM

Dự định viết một câu chuyện gì đó tươi tắn giữa không khí rộn ràng khi năm mới đang đến nhưng những gì đang diễn ra trên đất nước này khiến tôi phải chùng tay. Sẽ là thờ ơ nếu không chia sẻ nỗi đau thương tột cùng, bi hận ngút trời ở những vùng quê nghèo khó mà chỉ biết thưởng thức vẻ đẹp từ những vần thơ ngợi ca mùa xuân.

2600 năm trước, Đức Phật có dạy “luật nhân – quả”. Không biết luật nhân – quả có tồn tại thực tế hay không nhưng, có lẽ, Đức Phật chỉ muốn con người tránh xa điều ác để tạo nên một xã hội tươi đẹp, nơi mà con người thương lấy con người. Đành rằng thời này là mạt pháp, khi người tu tập không ngộ được đạo, nhưng nếu Đức Phật có một cơn ác mộng tồi tệ nhất khi ấy thì Ngài cũng không thể tưởng tượng được người đời nay ác đến như vậy. Họ nhân danh điều gì?

Xuyên suốt lịch sử của đất nước, triều đại nào cũng vậy, ngay cả khi đang mạt vận, đều tự nhận rằng họ đang chuyển mình vào giai đoạn rực rỡ nhất mọi thời đại. Khi triều đình bất tài, trở nên hà khắc, ăn chơi vô độ, vô số các cuộc khởi nghĩa nông dân khởi phát. Tuy nhiên, tất cả đều bị dìm trong biển máu. Có lẽ, chỉ duy nhất cuộc khởi nghĩa nông dân của anh em nhà Tây Sơn là thành công nhưng rồi cũng dần mất chính nghĩa ban đầu và chỉ kéo dài hơn hai mươi năm là lụi tàn. Thời nay có khác?

7,5 tỷ con người chen chúc nhau trên Trái Đất nhỏ bé này. Nếu không có những quy tắc ứng xử văn minh, tôn trọng nhau, tôn trọng pháp luật kèm theo đó là sự tha thứ hay độ lượng,... thì xã hội loài người trở nên hỗn loạn. Thế mà, những gì đang xảy ra, dường như, “văn minh” lại được định nghĩa theo một cách khác?

Thi ca và âm nhạc đã tạo nên bức tranh đôn hậu, hiền hòa cho nông thôn Việt Nam suốt từ hơn một thế kỷ nay, dù cho chiến tranh đã xảy ra liên miên. Vô số bài hát và thơ ca đã đi vào tiềm thức những thế hệ người Việt để lại một nông thôn vô cùng bình yên, thơ mộng:

Làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh,
Có sông sâu lơ lững vờn quanh, êm xuôi về Nam.
Làng tôi bao mái tranh san sát kề nhau,
Bóng tre ru bên mấy hàng cau.
Đồng quê mơ màng. (Chung Quân)

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường.
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ.
Ai bảo chăn trâu là khổ?
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. (Giang Nam)

Hôm nay, chiến tranh đã lùi xa 45 năm. Thế mà, nông thôn Việt Nam lại không bình yên. Những phát súng vang lên giữa cánh đồng bất tận, ở khắp mọi nơi, phá tan nông thôn dung dị, lại có sức mạnh đặc biệt để cướp đi hình ảnh hiền hòa vốn dĩ của người nông dân Việt Nam. Có nơi nào trên thế giới này, giữa lúc không còn chiến tranh, mà luôn tồn tại một “thế lực thù địch” như vậy?

Thôi, đừng mông muội nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN