VIETNAM WAR

Mấy hôm nay người ta nói nhiều đến cuốn phim Vietnam War vừa ra mắt tại Mỹ và dĩ nhiên nó bị cấm chiếu ở Việt Nam. Một cuộc chiến tranh vẫn còn mãi ám ảnh những con người đã từng dính líu tới nó (ít nhất đã trên 50 tuổi) mặc dù đã lùi xa 42 năm.

Mỗi người, theo góc độ của mình, nhìn cuộc chiến bằng những cảm nhận khác nhau và Vietnam War chỉ là cách nhìn cuộc chiến theo quan điểm của hai người Mỹ cụ thể - Ken Burns và Lynn Novicks. Các đạo diễn đã không đề cập đến vai trò của vua Bảo Đại, người đã có một vị trí nhất định trên chính trường Việt Nam cho đến năm 1955.

Cuốn phim không làm vừa lòng cho bất cứ ai bước ra từ trong cuộc chiến xem nó. Nó phơi bày mặt trái của tất cả các bên, dù đúng hay bị cường điệu hóa đến tàn nhẫn. Từ những toan tính sai lầm của người Mỹ, sự độc tài và rệu rã của chế độ miền nam cho đến sự hà khắc lẫn cách tuyên truyền ngụy tạo của người chiến thắng mà “người còn sống chắc gì may mắn hơn người đã hy sinh” để đạt được mục đích bằng mọi giá.

Tôi ước gì đã không có một Vietnam War để con người không hận thù, nụ cười thay tiếng súng trên cả dải đất tươi đẹp này, từ bắc tới nam.

Tôi ước gì không có Vietnam War như nước Đức thống nhất hay một cuộc chiến chỉ là ngắn ngủi như trên bán đảo Triều Tiên, kéo dài ba năm, để quê hương được thanh bình. Cái giá phải trả nào cho vài triệu con người đã phải chết giữa tuổi thanh xuân? Một vết thương đau buốt vẫn chưa lành.

Sự chia cắt đất nước thành hai miền chỉ là cuộc cờ giằng co địa chính trị của các quốc gia thắng trận trong thế chiến thứ hai để bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh mà nạn nhân đau thương chính là các dân tộc của các đất nước đó.

Những từ ngữ mà người chiến thắng dành cho chế độ đã sụp đổ cũng tương tự như những gì mà Bắc Triều Tiên đang dành cho Hàn Quốc hay chính quyền Trung Quốc đang dành cho Đài Loan: tay sai đế quốc Mỹ, bù nhìn, con rối của Mỹ, tội ác tày trời, kẻ thù của nhân dân,… Nhưng kỳ thực, Hàn Quốc và Đài Loan là các quốc gia hạnh phúc và văn minh, mặc dù cũng đã từng trải qua các chính quyền độc tài.

Tôi ước gì không có Vietnam War để trên quả địa cầu này có thêm ít nhất một đất nước hạnh phúc, văn minh, con người hiền hòa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN