MỘT ĐÊM MƯA

Như trọn một vòng luân hồi, những hạt mưa, được thoát thai từ trong đêm hè oi ả, quay về phủ kín ánh sao. Lại đến một mùa mưa. Tự hỏi lòng mình, mấy mùa mưa nữa còn kịp kéo về?

Nhìn ngắm những hạt mưa nhẹ bay trong đêm, cứ ngỡ thời gian đang lẻ bước quay về. Từ trong ký ức tuổi thơ ngây, vẫn là những con đường xưa thân quen, đến mùa thay lá, đong đầy tiếng chim ca. Một lối nhỏ quanh co, nằm trơ cùng mưa nắng, bỗng phủ đầy lá me bay trong chiều trở gió. Con phố êm ả từ dạo xa xưa ấy, mỗi khi mưa về, nước dâng tràn, bong bóng vỡ đầy tay. Những con đường trải dài đến bất tận mà cả vạn ngàn lần ngang dọc bước qua từ những ngày xa vắng, đã hằng sâu vào trong giấc mộng ban đầu, không thể phôi pha.

Tiếng tí tách đều đều của hạt mưa khẽ chạm mái hiên nhà nghe giống như tiếng ai nức nở trong đêm tối. Hãy lắng nghe từ phía thinh không tiếng ai than thầm lẫn lời ai oán từ nơi xa xa vọng lại. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi những hạt mưa đêm lặng lẽ rơi xuống là những nỗi buồn vu vơ bỗng dưng kéo về. Buồn vì cánh thư năm xưa chưa gởi hay buồn vì phận người nhỏ nhoi trong kiếp lầm than? Có ai hát lên khúc hát năm xưa trong đêm vắng? Khắc khoải vì đợi chờ, khát khao một tiếng yêu thương.

Ngoài hiên mưa rơi rơi,
Buồn dâng lên đôi môi.
Buồn đau, hoen ướt mi ai rồi,
Buồn đi, trong đêm mưa,
Buồn rơi, theo đêm mưa! (Ướt mi - Trịnh Công Sơn)

Tháng năm chưa qua mà tháng sáu đã vội bước về. Con đường rất dài còn ở phía trước, chưa từng bước qua, vươn đến nơi cuối trời. Con đường bình an hay chỉ là ảo ảnh mong manh? Thấp thoáng từ phía xa xa là bóng dáng quê nhà. Kiếp vô thường còn đếm được mấy vần thương?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG CON ĐƯỜNG THỦ ĐỨC XƯA

1,618: CON SỐ HUYỀN DIỆU

27/01 – NGÀY GIỖ PHẠM DUY

THỦ ĐỨC VÀ TRƯỜNG SƯ PHẠM KỸ THUẬT - NHỮNG NGÀY XƯA

MỘT THOÁNG NHA TRANG

CON NGƯỜI SINH RA ĐỂ SỐNG – CHỨ KHÔNG PHẢI CHUẨN BỊ SỐNG

NẮNG THÁNG TƯ

SÀI GÒN – KHI CHIỀU ĐÃ TẮT MÀ ĐÊM CHƯA VỀ

TÙY BÚT BÊN CHÙA THIÊN MỤ

DÁNG CAO NGUYÊN